Tuổi trẻ thật nhiều hoang mang và những nỗi sợ không tên...
Tuổi trẻ là sức khỏe, là bạn bè, là thế giới rực rỡ nhất trong trăm năm đời người. Nhưng tuổi trẻ không chỉ có niềm vui, không chỉ có nhựa sống tràn trề, mà còn có những băn khoăn, những hoang mang, những lạc lối giữa dòng người, dòng đời của chính mình.
Tuổi trẻ là sức khỏe, là bạn bè, là thế giới rực rỡ nhất trong trăm năm đời người. Nhưng tuổi trẻ không chỉ có niềm vui, không chỉ có nhựa sống tràn trề, mà còn có những băn khoăn, những hoang mang, những lạc lối giữa dòng người, dòng đời của chính mình.
Chúng tôi còn quá trẻ. Những chàng trai, cô giá đã mười tám, đôi mươi, sức dài vai rộng, đủ tuổi công dân, vẫn đang hoang mang đi tìm chính mình. Những con người đang lo lắng, chẳng biết mình là ai trên cuộc đời này? Mình có đang đi đúng hướng không? Liệu con đường này có đúng đắn hay không? Sẽ mang lại thành công, danh vọng hay sự thất bại cay đắng? Trước mắt chúng tôi là một màn sương mù mà cảm tưởng chỉ có thể bước đi, lao vào và xé tan nó.
Những người bạn của tôi, những người cũng trẻ như tôi, cũng như tôi, cũng từng ước mơ thật nhiều, khát khao thật nhiều. Có thành đạt, có công danh, có sự nghiệp, làm ông nọ bà kia, có một gia đình hạnnh phúc với những đứa con ngoan. Thế mà lớn lên, thì những cái khát khao đầy tự tin ấy nó lại nhỏ lại, nhỏ lại, bé đến mức dường như không từng tồn tại trong suy nghĩ của chúng tôi. Những người trẻ chúng tôi, hằng ngày đối diện với những mối lo tủn mủn, vụn vặt hơn, nhưng, sống còn hơn: hôm nay ăn gì, tiền nhà tháng này bao nhiêu, tiền điện nước sao mà nhiều thế, rồi điểm số thế này đã ổn chưa, liệu có đủ cho mình xin được một công việc tốt...Những nỗi lo tủn mủn ấy cứ đan xen với những giấc mơ, những khao khát vươn lên để khẳng định mình và còn lấn lướt cả những suy nghĩ tươi đẹp kia.
Rồi còn biết bao nhiêu nỗi sợ vô hình khác nữa.
Tôi bất ngờ khi biết những cô bạn học tốt nhất trong nhóm bạn của tôi lại là những người hoang mang nhất. Khi mà họ không biết được mình thích gì và mình đang theo đuổi thứ gì? Họ vô định ngay trên con đường họ chọn, bánh lái nằm trong tay họ mà không thể điều khiển theo hướng mình muốn mà họ lái theo những quy chuẩn mà xã hội đặt ra. Có thể thành tích học rất tốt, học bổng đến hàng tháng, nhưng niềm vui và hạnh phúc khi cảm nhận cuộc sống, dường như đã mất. Tôi gọi đó là những tâm hồn buông xuôi. Buông xuôi cảm xúc, buông xuôi hy vọng của chính mình. Vì sợ quay lại không kịp nữa rồi. Vì sợ nếu quay lại, lỡ thất bại, không dám đối diện.
Thế còn những con người đang cầm chắc bánh lái và muốn lái nó theo ý chí của mình thì sao? Cũng không thể tránh khỏi nỗi hoang mang ấy. Họ hoang mang để khẳng định mình, khẳng định cái tôi cá nhân. Họ được sống là chính mình, nhưng để là chính mình, họ cũng phải trả giá. Họ mất nhiều công sức, họ không được ủng hộ, thậm chí là dè bỉu, là dư luận. Khi chọn sống cho đam mê, bạn ắt phải mất một điều gì đấy. Những giờ luyện thanh miệt mài nhưng vẫn bị chê bai là hát chẳng có gì đặc sắc, những giờ uốn dẻo mồ hôi hòa nước mắt nhưng vẫn không kiếm đủ tiền trang trải cuộc sống,...Đam mê có lẽ là tổ hợp của niềm yêu thích cuồng nhiệt và sự kiên trì, bền bỉ. Tôi tin vậy. Đã có một ai đó dừng chân lại ngay trên chặng đường mình đã chọn vì thiếu đi một trong hai yếu tố của sự đam mê kia.
Tuổi trẻ là khoảng thời gian vô cùng đặc biệt trong đời người. Khi bạn có trong tay tất cả mà lại chẳng có gì. Bạn có thể liều lĩnh làm mọi thứ mà không sợ mất gì, bạn có thể đi khắp mọi nơi mà không sợ con cái ở nhà mè nheo. Bạn có thể thoải mái lựa chọn điều bạn muốn, thứ bạn thích, thần tượng ai mà bạn muốn,...Cả một chân trời rộng mở trước mắt những người trẻ chúng ta. Và sự hoang mang, vô định hay cảm giác đôi lúc chẳng biết mình là ai trong đời này có lẽ cũng là một phần không thể thiếu của tuổi trẻ. Có lẽ cuộc đời là việc chúng ta phải đối diện với những hoang mang ấy, băn khoăn và thậm chí lạc lối để lựa chọn chính mình. Để trả lời cho câu hỏi tôi là ai giữa cuộc đời này!
Theo Guu.vn