Có loại tình cảm là yêu nhưng không thể nói

 

Tình đơn phương, xét cho cùng cũng chỉ là một cung bậc rất khác của tình yêu. Nếu ta luôn mặc định tình yêu trọn vẹn là tình yêu có cho đi và nhận lại, là khi ta yêu một người, và người đó cũng đáp lại tình cảm của ta bằng một trái tim chân thành, thì tình đơn phương lại là một loại tình yêu đầy khiếm khuyết. Con người ta vẫn vì thứ tình yêu đầy khiếm khuyết đó, mà vui, mà buồn...

Người ta nói, yêu đơn phương là thứ tình yêu ngu ngốc nhất trên thế gian này. Yêu nhưng không thể nói ra, thương nhưng lại phải giấu kín, như thế liệu có thể gọi là tình yêu...? Thầm lặng dõi theo một người từ xa, thầm lặng nhớ nhung, lo lắng cho người ta, rồi lại thầm lặng khóc một mình. Yêu mà phải đau đớn như thế, thì sao phải chọn yêu...?

Nhưng, tình đơn phương vẫn mang một ý nghĩa riêng của nó, ít nhất là với kẻ đang ngu ngốc ôm nó trong lòng. Ai mà chẳng muốn được một lần nói hết lòng mình, được bày tỏ tấm chân tình với người ngày đêm mình hằng mong nhớ. Ai lại không mong được tự mình nói lên tiếng yêu, và chờ đợi sự hồi đáp từ đối phương, có thể là câu trả lời khiến mình vỡ òa trong hạnh phúc, nhưng cũng có thể là lời từ chối khiến trái tim mình nhói đau... Nhưng, khi kẻ ngu khờ đang ôm trọn mối tình đơn phương với một người, mà người ấy đang hạnh phúc bên một ai đó khác, thì họ đành rằng cứ mãi ngu khờ, tự vui tự buồn với chính mối tình đơn phương không có cái kết cục hạnh phúc ấy...

Tôi yêu anh ấy, một mối tình đơn phương lặng lẽ... Anh ấy là một người bạn, một người anh, một người yêu hoàn hảo theo đúng tiêu chuẩn của tôi. Nhưng có lẽ, anh ấy sẽ không bao giờ trở thành người yêu của tôi. Giữa chúng tôi, chỉ là một thứ tình bạn, hoặc giả có thứ tình cảm đặc biệt nào, thì có lẽ cũng chỉ xuất phát từ phía tôi, lặng lẽ và đơn độc.

Anh đã có người yêu, một cô gái trạc tuổi anh, xinh xắn đáng yêu, và có lẽ cô ấy cũng yêu anh nhiều như tình yêu anh dành cho cô ấy. Anh luôn lo lắng cho cô ấy, luôn cố gắng để cô ấy vui, để cô ấy giữ mãi nụ cười hạnh phúc trên môi. Phải, anh yêu cô ấy bằng cả trái tim mình...

Với tư cách là một người bạn, tôi luôn được nghe những câu chuyện anh kể về cô ấy, về những chuyến du lịch đầy hạnh phúc với đầy những bức ảnh kỉ niệm của hai người... Anh nhờ tôi tư vấn những món quà dành tặng cô ấy, cho những dịp thật đặc biệt, hay chỉ là vào một ngày đẹp trời, anh muốn có một điều bất ngờ dành riêng cho cô ấy. Hay những ngày cô ấy giận dỗi, giọng anh buồn thiu trong điện thoại, chia sẻ mọi thứ với tôi, và chờ đợi từ tôi những lời khuyên, để cô ấy có thể thôi dỗi hờn anh... Tôi, vẫn nhìn thấy mọi vui buồn nơi anh, cảm nhận tình yêu của anh dành cho cô gái khác, và lắng nghe anh, dù trong lòng tôi, đau, đau lắm...

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bày tỏ tình cảm với anh, thứ tình cảm đơn phương của tôi ấy. Dù rằng những câu chuyện tình yêu đầy hạnh phúc của anh, nét mặt đầy lo âu của anh dành cho một người con gái khác, vẫn luôn khiến trái tim tôi rỉ máu từng ngày... Nhưng, tôi sợ rằng mình sẽ đánh mất anh mãi mãi, đánh mất một người bạn rất đặc biệt, rất đặc biệt đối với tôi. Tôi sợ rằng mình sẽ phải nhận lấy một vết thương rất đau, cho một hành động mà tôi biết chắc rằng sẽ không thể có được một kết quả viên mãn như mình vẫn hằng mong ước. Tôi sợ rằng, niềm hạnh phúc giản đơn của mối tình cảm đơn phương ấy cũng sẽ biến mất, theo bước chân anh dần rời xa tôi, mãi mãi...

Tôi vẫn ngày ngày ôm lấy mối tình đơn phương của mình, ngày ngày vẫn lặng lẽ dõi theo anh, tự mình hạnh phúc trong mối tình không trọn vẹn... Ở cạnh bên anh, và luôn cầu mong anh sẽ hạnh phúc, dù là với một cô gái khác, không phải là tôi.

Tình đơn phương, xét cho cùng cũng chỉ là một cung bậc rất khác của tình yêu. Nếu ta luôn mặc định tình yêu trọn vẹn là tình yêu có cho đi và nhận lại, là khi ta yêu một người, và người đó cũng đáp lại tình cảm của ta bằng một trái tim chân thành, thì tình đơn phương lại là một loại tình yêu đầy khiếm khuyết. Con người ta vẫn vì thứ tình yêu đầy khiếm khuyết đó, mà vui, mà buồn...

Cũng chẳng dám mong chờ ngày tình đơn phương trở thành một tình yêu vẹn tròn, chỉ là, khi đã lựa chọn cuộc tình này, tôi nghĩ, mình cũng không còn gì phải hối hận...

Hạnh phúc, đâu nhất thiết luôn phải tròn đầy. Chỉ cần, bản thân mình thấy đủ.

Nguồn: Guu.vn
         06/04/2017
Author: Jyoung