Mình buông tay nhau nhé!

Ngắm nhìn thật lâu khuôn mặt anh trong màn đêm tĩnh lặng, anh ngủ ngon lành như đứa trẻ sau một ngày phải lao tâm quá nhiều cho vô vàn rắc rối. Tôi không muốn mình là một phần rắc rối của anh. Tôi hôn anh, thật khẽ, cúi chào tạm biệt. Đã đến lúc anh phải sống cho cuộc sống của riêng mình. Tôi bước ra , bầu trời khuya tĩnh mịch, bóng một người đang chờ, tôi không chút do dự bước về phía ấy, nơi không có anh… Buông một tiếng thở dài, chiếc xe lao đi trong trời khuya buốt lạnh. Trên trời hãy còn vài ngôi sao xa với vệt sáng yếu ớt, chỉ mai thôi mặt trời sẽ lại chiếu những tia sáng chói chang rực rỡ.

 

Tạm biệt anh- người đàn ông đã vì tôi mà hi sinh tuổi trẻ.

Nhật kí ngày… tháng… năm…

Choàng tỉnh dậy trong buổi chiều có chút se lạnh của tiết trời Sài Gòn ngày cuối thu. Tôi vội mở tung cửa sổ, một ngọn gió mát rượi lùa vào phòng, vài nhành lan rung rinh trong buổi chiều gợi chút chạnh lòng về một mùa đã cũ. Tôi thả lòng mình trôi về miền trời xa vắng,  mãi đăm chiêu vài điều chỉ còn trong nỗi nhớ. Anh, có phút giây nào thật sự nghĩ về tôi, nhớ về tôi da diết như tôi đã từng. Tôi trao anh tình yêu đầu đời của tôi vào những ngày không hẹn trước. Mãi lao vào, đắm chìm trong cơn mộng mị mà bản thân tôi chưa lúc nào muốn tỉnh giấc. Khi cách xa, tình cảm dần lụi tàn, con người cũng dần thay đổi. Tôi không giận anh để mặc tôi giữa bao chênh vênh đường đời, mà ở một góc sống với cuộc sống của riêng anh, bởi lẽ tôi hiểu,  con người ta suy cho cùng cũng muốn sống trọn vẹn phần đời của mình thì tôi có là gì trong bao la thế giới nơi anh.

Tình yêu xuất phát từ cái gì thì cũng kết thúc bởi những thứ đó. Anh đến vào những ngày tăm tối nhất cuộc đời tôi. Cảm thấy bất lực khi phải buộc bản thân mình chấp nhận một sự thật đến đau lòng. Anh như một niềm an ủi duy nhất, như sợi dây giữ tôi trong cuộc sống thực tại này. Có đến hàng mấy tháng liền tôi không thể nào chợp mắt ngủ được. Cứ nhắm mắt lại bao nhiêu thứ quỷ quái, ma mị kia bám lấy tôi. Trong tôi vẫn còn ám ảnh về cái chết đáng thương của em gái tôi,  nó khiến tôi không thể nào đi vào giấc ngủ mỗi tối. Tôi cứ thế thức trắng đêm, khóc,  kêu gào như một kẻ điên dại. Cuộc đời như một vở kịch bi hài. Nó vùi dập tôi trong tan tóc,  đau thương. Những đêm mất ngủ tôi không phút nào nguôi ngoai nỗi nhớ em, để rồi sáng hôm sau thấy cổ họng mình nghẹn đắng,  hai mắt sưng húp và chân tay buông lỏng thôi không còn chút sức lực để sống thêm một ngày nào nữa. Cánh cửa phòng hé mở, một luồng sáng hắt vào,  chói,  tôi cứ thế đờ đẫn nhìn về phía vệt nắng, bất thần nhận ra khuôn mặt anh đang dần hiện rõ. Anh nhẹ nhàng ôm lấy người tôi, bế tôi đặt lên giường, lấy vội chiếc chăn bông đắp lên người, cứ thế từng chút một chăm sóc tôi, anh làm tất cả mọi thứ trong im lặng. Nếu như ngày trước, tôi cố đẩy anh ra xa tôi dường nào, thì giờ đây tôi cần anh ở bên cạnh mình biết bao nhiêu, chỉ là tôi không còn chút sức lực nào để nói với anh những điều như thế.

Anh hay đến thăm tôi vào những lúc chiều tà, ở cạnh tôi mỗi tối cô đơn lạnh lẽo để rồi vội vã trở về thật sớm hôm sau. Sâu trong tôi, tôi biết tôi nợ anh rất nhiều, đó cũng chính là lý do tôi để anh đi không một lời than trách. Tuổi hai mươi, tôi sống trong đầy rẫy nỗi buồn,  nó bao lấy tôi và tôi chẳng thể nào thoát ra khỏi. Là những buổi chiều, ngồi rũ rượi trước gương, khóc trong hoang dại mà lòng luôn níu giữ,  cố tìm một chút hoài niệm xa vắng. Nơi đó có tôi, có em, có những sớm tinh mơ cùng em tập thể dục, cùng em nấu cơm, làm đồ ăn phụ mẹ, có khóm hoa  mười giờ em mỗi ngày chăm sóc. Nghĩ đến đó,  nước mắt tôi lại rơi không cách nào kiềm được cảm xúc này.

Tôi dần xa trường học, dần xa với cuộc sống ngoài kia. Lấn cấn giữa thực tại và mơ hồ về một tương lai xa vời. Nên tình yêu dẫu có đến cũng không làm nguôi bớt vết sẹo quá khứ trong con người tôi. Ba năm, anh vẫn quan tâm tôi, chăm sóc tôi đều đặn, mọi thứ anh làm cho tôi đều chu đáo, dồn cả niềm yêu thương anh luôn mang bên mình chỉ để trao cho tôi. Tôi cứ để mặc mình lao vào anh để quên đi chuỗi ngày buồn chán. Cho đến khi cô ấy xuất hiện, tôi mới vỡ lẽ mọi thứ.Là do tôi quá ích kỉ giữ lại anh cạnh kề , là do tôi khóa chặt tuổi thanh xuân của anh… Tôi không muốn mình là gánh nặng trong anh nữa, tôi mong anh được giải thoát con người tôi để anh an yên trên con đường mới.

Cô ấy,  trẻ trung hơn tôi, năng động hơn tôi. Tâm hồn là một vùng đất tươi mới,  căng tràn niềm vui sống. Và có lẽ anh không biết rằng, ánh mắt anh nhìn cô ấy khác lắm, nụ cười anh dành cho cô ấy cũng tự nhiên hơn,  chỉ có điều anh không cho phép bản thân anh từ bỏ tôi. Anh cố giấu tất cả cảm xúc, tất cả mọi suy nghĩ của cô ấy khi ở cạnh tôi, cố đè nén tình cảm của mình chỉ để ở cạnh tôi lâu hơn. Nhưng anh thật ngốc,  làm sao anh có thể giấu. Nói như thế, không phải tôi để anh đi mà không chút đau lòng. Đêm ấy tôi khóc rất nhiều, nhớ tất cả mọi thứ cùng anh trải qua. Nhưng tôi đâm ra sợ, sợ một lúc nào đó anh trở nên lạnh nhạt với tôi, mọi cử chỉ yêu thương lúc đó chỉ là sự ràng buộc nhau.  Ngắm nhìn thật lâu khuôn mặt anh trong màn đêm tĩnh lặng, anh ngủ ngon lành như đứa trẻ sau một ngày phải lao tâm quá nhiều cho vô vàn rắc rối. Tôi không muốn mình là một phần rắc rối của anh. Tôi hôn anh,  thật khẽ,  cúi chào tạm biệt. Đã đến lúc anh phải sống cho cuộc sống của riêng mình.

Tôi bước ra , bầu trời khuya tĩnh mịch, bóng một người đang chờ, tôi không chút do dự bước về phía ấy, nơi không có anh… Buông một tiếng thở dài, chiếc xe lao đi trong trời khuya buốt lạnh. Trên trời hãy còn vài ngôi sao xa với vệt sáng yếu ớt, chỉ mai thôi mặt trời sẽ lại chiếu những tia sáng chói chang rực rỡ.

Tạm biệt anh – người đàn ông đã vì tôi mà hi sinh tuổi trẻ.

Trà Linh – Theo Girly