Những kẻ khó yêu
Có những kẻ, vốn dĩ đã bị chuyện lừa dối làm cho tim thành sẹo, thì người đến sau khó lòng mở cửa tim để bước vào. Trừ khi, người đến sau có đủ thành tâm.
Những ngày đẹp trời giao mùa xuất hiện cơn mưa ban sáng làm mát mẻ không gian đặc quánh mùi khói bụi. Sau cơn mưa mặt trời hí hửng chói chang, vén bức màn xám xịt để thay bằng một lớp áo vàng óng nắng. Những ngày ấy, bạn hay dành cho tôi câu hỏi:
“Chúng mình nên đi đâu? Nên làm gì? Cho đỡ thấy cô đơn?”
Câu chuyện của tôi kể cho bạn nghe khi bon bon xe trên trường, khi bộ hành trên vỉa hè rợp bóng bằng lăng, cũng chỉ là những chuyện vặt nơi công sở, chuyện về giá quần áo các shop khác nhau, chuyện làm đẹp,… Rồi chúng tôi ngơ ngẩn. Làm đẹp cho ai ngắm? Làm duyên cho ai xem?
Chúng tôi là những người trẻ, nhưng lại là những kẻ đứng ngoài lề chuyện yêu đương của lứa tuổi thanh xuân. Những người thân xung quanh vẫn nhướn mày khó hiểu khi chúng tôi ngày càng phơi phới xinh tươi nhưng trên vai không vắt nổi một mảnh tình lành lặn. Là vậy đó, khi chúng tôi cho rằng vì mình vẫn còn trẻ, nên chưa vội, người lớn sẵng giọng:
“Chính vì mấy đứa luôn có suy nghĩ mình còn trẻ nên mới trở thành bà cô ế hết cả đấy thôi!”
Vậy là tôi với bạn ngó nhìn xung quanh mình. Một tháng đẹp trong năm, tới tấp bao nhiêu thiệp mời đám cưới. Hóa ra, lũ bạn cấp ba, bạn đại học cũng đã dần đi lấy vợ lấy chồng, xây dựng tổ ấm gia đình hạnh phúc cả rồi. Còn chúng tôi, ngơ ngác nhìn nhau, chưa thấy tình nhân đâu…
Đôi lúc tôi cũng muốn biện hộ cho nỗi cô đơn đặc quánh quanh mình, bằng câu nói sợ yêu, chán yêu. Nhưng rồi ngay khi lời nói vừa thoát ra, tôi nhận thấy mình thèm yêu đến lạ. Cũng thèm có ai đó quan tâm hằng ngày, thèm có ai đó để lắng lo. Tôi thèm những vụn vặt thương yêu mà người khác vẫn sở hữu nhiều vô số kể.
Có những kẻ, vốn dĩ đã bị chuyện lừa dối làm cho tim thành sẹo, thì người đến sau khó lòng mở cửa tim để bước vào. Trừ khi, người đến sau có đủ thành tâm.
Và tôi vẫn luôn tin tưởng có một người đủ-thành-tâm chờ đợi tôi trên đường đời tấp nập. Người ấy hẳn đang mê mải công việc mà quên mất cả yêu đương. Người ấy sẽ xuất hiện vào một ngày sớm sủa, nói yêu tôi, cần tôi, nói là sẽ ở bên tôi. Lúc bấy giờ thì tôi chẳng cần gì để so đo thiệt hơn được mất, tôi chỉ cần tim rung động, yêu chân thành và cuồng si là đủ. Tôi nghĩ rằng mình có thể vứt bỏ cả thanh xuân để mà ôm tình yêu trọn vẹn đến tuổi già. Rồi cứ thế, chúng tôi già đi với nhau, với tình yêu của mình.
Không biết đấy thôi, những kẻ vờ thờ ơ với tình yêu như chúng tôi là những kẻ thèm yêu đến tận cùng. Bởi, cô đơn đến tận cùng…