[REVIEW Nhạc] Milion Years Ago – Những Mẩu Cảm Xúc Của Adele
Tôi cảm tưởng như Adele đã gom hết tất cả những mẩu cảm xúc nhỏ nhất, những nghĩ suy dù không thể nói thành lời chất chứa trong tôi bấy lâu, trọn vẹn viết thành ca khúc này. Million Years Ago dành cho chính tôi – tôi ở thì hiện tại.
Khi lắng nghe ca khúc này, lòng tôi đau quặn thắt.
Tuổi 23 của tôi có thể đáng để nhiều người mơ ước. Nhận bằng Thạc sĩ ở nước ngoài, phát hành cuốn sách đầu tay, làm một công việc ổn định, được đặt chân đến nhiều nơi trên thế giới…
Thế nhưng, tôi cũng có những thất bại, những đánh mất… Adele đã nói hộ lòng tôi:
I only wanted to have fun
Learning to fly, learning to run
I let my heart decide the way
When I was young
(Tạm dịch:
Tôi cũng từng chỉ muốn vui thôi
Học cách bay, cách chạy
Tôi để trái tim dẫn lối
Tôi để trái tim dẫn lối
Khi tôi còn trẻ)
Tôi cũng thế, tuổi trẻ, tôi chỉ muốn được vui, được trải nghiệm, chỉ muốn lắng nghe con tim mình mà không để lý trí quyết định. Tuổi trẻ tôi chẳng nuối tiếc điều gì, bởi đã sống hết mình những ngày tháng qua, chỉ có điều, những gì đẹp đẽ nhất đang trôi dần đi chẳng thể nào níu giữ…
Tôi mất đi cảm xúc thổn thức của con tim. Dù gặp gỡ, dù hẹn hò một vài người, nhưng tiếc thay, chẳng còn ai khiến tôi có thể làm tất cả và đấu tranh đến cùng để có được họ nữa, chẳng còn ai như những người xưa cũ.
I try to think of things to say
Like a joke or a memory
But they don't recognize me now
In the light of day
(Tôi cố nghĩ ra điều gì để nói
Một câu đùa hay dòng ký ức
Nhưng giờ họ chẳng nhận ra tôi nữa
Giữa ánh sáng ban ngày)
Tôi mất đi sự mãnh liệt của những mối quan hệ… Dù có người nói với tôi rằng "Không nhất thiết phải nói chuyện với nhau mỗi ngày, nhưng hễ gặp nhau lại vui vẻ nhưng chưa từng xa", nhưng sâu thẳm trong trái tim, tôi vẫn muốn được nghe một lời hỏi thăm, một tiếng động viên thật ngọt ngào. Dù cuộc đời thật quá ngắn ngủi để trách cứ nhau, nhưng tôi vẫn luôn muốn được lắng nghe, được cảm thấy tin tưởng và thấu hiểu để sẻ chia. Tôi hiểu ai cũng có cuộc sống riêng, tôi cũng không hề muốn người khác bị tổn thương, ngay cả khi viết những dòng này.
Cảm giác là người duy nhất muốn níu kéo và cố gắng khiến tôi buồn thật nhiều, bởi những con người quý giá nhất, tôi đâu bao giờ muốn họ rời đi. Tôi cũng thế đấy, đôi lúc tôi cố kể một câu chuyện cười, cố gợi nhắc quá khứ, nhưng sự thay đổi của mọi người lại khiến tôi lặng lẽ, để mọi thứ dần trôi. Tôi cũng muốn ở trong thế giới của riêng mình lắm chứ, để tĩnh tâm, để chiêm nghiệm, nhưng đôi lúc cô đơn thật nhiều, tôi sợ mình bị lãng quên.
I wish I could live a little more
Look up to the sky, not just the floor
I feel like my life is flashing by
And all I can do is watch and cry
(Tôi ước có thể sống nhiều hơn
Nhìn lên bầu trời chứ không nhìn xuống mặt đất
Cuộc đời như đang trôi đi
Mà tôi chỉ biết nhìn và khóc)
Tôi mất đi đam mê. Trước đến nay tôi vẫn đi theo dòng đời thông thường được vạch sẵn: Tốt nghiệp cấp 3/ Vào Đại học/ Tốt nghiệp / Đi làm / Học Thạc sĩ… Nhưng 23 là tuổi tôi phải tự mình lao ra cuộc đời thật rồi. Hoang mang lắm chứ, chẳng biết đi về đâu. Đau lòng nhất là không được sống trọn với đam mê, cũng giống như nhìn cuộc đời trôi mà bất lực chẳng thể làm được gì. Tôi biết tôi đang đánh mất chính mình, một Khoa dịu dàng, có thể mỉm cười và nhẹ nhàng bỏ qua mọi thứ đâu mất rồi? Thay vào đó, giờ tôi chỉ muốn nhảy vào cấu xé khi chưa hài lòng, khi người ta phạm sai lầm…
I miss the air, I miss my friends
I miss my mother; I miss it when
Life was a party to be thrown
But that was a million years ago
(Tôi nhớ bầu không khí, tôi nhớ bạn tôi
Tôi nhớ mẹ tôi, tôi nhớ khi
cuộc đời là một bữa tiệc
Nhưng đó là cả triệu năm trước rồi)
Nghe đến đoạn này thì chỉ muốn òa khóc, cổ họng nghẹn lại. Khi chứng khiến những người bạn rời xa ta, những người thương yêu già đi… buồn lắm phải không. Kỷ niệm luôn là điều tàn nhẫn nhất. Tôi chỉ ước có được một bữa tiệc đông đủ những con người xưa cũ, bên nhau nói nói cười cười. Tất cả chúng ta đều muốn vậy, phải không?
Những cánh chim ngoài kia, liệu có bay chậm lại được không? Tôi ngước nhìn những đám mây trắng lững lờ trôi. Dù thế nào thì, cũng gạt nước mắt, gạt hoài niệm, gạt nỗi đau mà sống tiếp thôi. Cuộc đời vẫn đẹp khi còn mục tiêu để hướng tới. Hạnh phúc và thành công, do mình tự tạo ra, giữ hay mất, cũng là do chính mình.
Theo Ngô An Kha
S Communications
www.UEHenter.com