Yêu thôi sao phải sợ

 

 

 Cuộc sống là một hành trình với những bộn bề lo toan, những ràng buộc trong các mối quan hệ phức tạp, chật vật với những trăn trở lo âu, những nỗi đau không thể biết trước...thì con người vẫn có được ở nơi sâu thẳm trái tim mình một nguồn sáng diệu kỳ mang tên: TÌNH YÊU.

Bất cứ ai trong chúng ta đều có thể gợi nhớ lại những ký ức tình yêu thật đẹp của chính mình, đó có thể là một tình cảm đang tồn tại hay một mối tình đã qua, một tình cảm lén lút bí ẩn, hay có thể vẫn chỉ là một cảm xúc trăn trở về người mà ta hằng dõi theo. Cùng với năm tháng và những đổi thay, ta sẽ tích luỹ cho mình những trải nghiệm quý giá, như Henry Drummond đã nói:

" Một mai khi nhìn lại cuộc đời mình, bạn sẽ nhận ra những khoảnh khắc bạn sống thật sự chính là những khi bạn hành động theo tiếng nói từ con tim mình."

Tôi chợt nghĩ đến tình yêu của tôi, ông già của tôi. Đúng là con người sống không thể thiếu tình yêu. Câu chuyện tình của tôi bắt đầu khi tôi ở ngưỡng cửa 17 tuổi. Khi đến gần tình yêu, tôi ít nhiều thấy mình lo lắng rồi thều thào bật ra những câu hỏi:

          Anh à,

Anh có nghĩ rằng sự tổn thương trong lòng người lớn có đáng sợ bằng sự tổn thương trong lòng của một đứa trẻ không?

     Như em chẳng hạn. Ký ức tuổi thơ hầu hết là những lần khóc dưới gầm giường, chỉ toàn là những mảng màu buồn xám xịt. Em đã lớn lên trong sự chế giễu, miệt thị không ngưng nghỉ của đám con trai đủ các loại tuổi trong xóm. Bởi vì em là một cô gái vừa béo vừa xấu lại vừa nghèo, một sự thật hiển nhiên không cần phải chối cãi. Khi còn đi học, em luôn phải ngồi một mình ở xó lớp vì chẳng có đứa bạn nào chịu bên cạnh em. Thầy cô hỏi tại sao, chúng nó bảo không thích ngồi chung với một đứa xe lu, bán vé số, quần áo chắp vá, xùng xình, hôi hám, xấu xí như em. Lúc đó, trái tim của một đứa trẻ là em như có nhiều vết dao do ai đó đã cứa vào vậy. Từ những lời giễu cợt, trêu đùa như vậy, nó khiến em bị ám ảnh và dần dần sống trong nỗi tự ti mặc cảm vì mình béo xấu lúc nào cũng chẳng biết nữa. 

      Trước khi gặp anh, những mặc cảm ấy cứ đeo đẳng lầm lũi cùng em đi qua những tháng năm dài. Em từng ám ảnh đến mức có một người xa lạ lướt qua em trên đường, họ bất giác cười, em cũng cho rằng họ đang cười mỉa mai cho thân hình quá khổ, xấu xí của em. Cuộc sống của em chẳng khác nào như một con ốc sên, rụt rè, giày vò, nhút nhát và luôn tìm cách lẩn tránh sự thật. Những cô gái xấu xí quá khổ như em đang tồn tại trong một xã hội mà người ta khẳng định chắc nịch: “Đẹp thì có quyền?”. Một trong những quyền ấy là được đàn ông yêu thương. Thế thì, những cô gái như em xem tình yêu đó như một thứ xa xỉ vậy. Chúng em xấu xí lại còn quá khổ nên ít được người khác để ý nhưng tới khi có ai đó yêu thương thì lại hoài nghi. Và sau cùng, chúng em luôn tự hỏi làm sao để giữ nổi những yêu thương kia. Thế đấy, đó đã từng là em, cho đến khi gặp và yêu anh. Dường như tất cả những gì đang diễn ra trong cuộc đời em đều là dẫn lối cho em đến bên anh trong một thế giới ảo. Ảo nhưng lại được sống thật với chính mình. Để mỗi ngày thức dậy, em đã có anh trong tâm trí và khi cô đơn em có thể gọi tên anh.

       Anh à,

Anh có nhớ chúng ta đã yêu nhau như thế nào không? 

     Dẫu cho guồng quay của thời gian cứ trôi mãi, anh vẫn luôn ôm em vào lòng và nói: “Nè, anh đã yêu béo của anh bằng cách học yêu béo từ nickname trên đường truyền Internet”.

Đúng vậy. Em đã tìm thấy anh giữa hàng ngàn cái nickname trên Zalo. Cũng chính là lúc em đã bước vào khu rừng sâu thẳm trong tim anh. Em đã đứng trước cửa rừng ấy khá lâu, bởi vì em chỉ được cảm về anh qua những con chữ bất động trong từng tin nhắn tĩnh lặng. Nhưng với một kẻ ưa thích sự tò mò như em thì không lý nào lại dừng chân ở cái ngưỡng cửa đó được. Những bước chân đầu tiên của em đã rón rén chạm vào không gian hoang sơ của rừng anh. Nơi chỉ có những chiếc lá tàn phai đã rụng và chỉ còn lại một trái tim với nhiều vết sẹo, cô đơn lẻ loi theo ánh nắng phía ngoài kia. Em đã sợ hãi, đã muốn bỏ chạy khỏi khu rừng đó. Nhưng, em đã nghe được giọng cười vọng ra từ nơi thẳm sâu của khu rừng để chào đón bình minh ở ngoài kia. Và em ở lại đó, một quyết định dẫu cho vẫn còn những ngổn ngang vô định. “Em bước vào không để thay đổi cuộc sống của anh nhưng là để cùng anh độc bước kiếp lãng du với hương vị trong lành, một cảm giác bình yên”- chỉ câu nói đó thôi mà anh đã khóa chặt bước chân của em mặc cho em có chút tiếc nuối ánh nắng phía ngoài kia. Đó là lúc mà thi sĩ Xuân Diệu sẽ nói: “Yêu là chết trong lòng một ít”. Tình yêu chân thật sẽ tự tiết ra sự hy sinh.

 

 

     Lúc mới yêu, em trở nên dí dỏm và anh thích cái cách nói chuyện đó của em. Còn em lại mến vẻ chững chạc của anh. Anh không giống như những người con trai bình thường khác. Anh không bông đùa, chọc ghẹo hay làm điều gì khiến em phải đỏ mặt lên vì xấu hổ hay giận dữ. Anh luôn chăm chú lắng nghe mọi thứ em kể: chuyện ở trường, chuyện về những người bạn và cả những câu chuyện riêng tư của em. Anh luôn chia sẻ với em bằng những lời động viên chân thành. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã nói ghét anh vì anh cho em “vào tròng” quá sớm. Anh nói em nhầm to, yêu một cô gái đang ở ngưỡng cửa mười tám tuổi chưa bao giờ là khôn ngoan, mà phải gọi là can đảm để đối mặt với những thay đổi của cô ấy: vào Đại học, khi tốt nghiệp, tìm việc làm, đam mê, danh vọng,... Em cứ ngỡ anh đang đùa. Ngay cả em cũng không lường trước được những thay đổi của con người mình. Giữa niềm vui của ngày tốt nghiệp, trong em dâng lên một nỗi niềm rất lạ khi cảm thấy em sắp phải đối diện với sự chia tay để đón nhận những cơn bão trong cuộc đời của mình.

 

       Khi bước chân vào đại học, chuyển tới sống cùng anh, nói một ngôn ngữ khác, gặp những con người khác, quá nhiều chuyển biến dồn dập vào cùng một thời điểm, nó làm cho tình yêu ở ngưỡng cửa mười tám bé nhỏ của em trở nên hoang mang. Em nghi ngờ chính mình, đâm ra nghi ngờ tình cảm của anh. Em chưa từng yêu ai khác ngoài anh, làm sao có thể chắc rằng anh chính là người mà em muốn ở bên suốt đời? Em nghĩ mình chưa sống đủ để có thể nói yêu anh. Dần dần, em rơi vào trạng thái khủng hoảng. Em mệt mỏi, lẩn thẩn như một kẻ chán đời. Sau một ngày học, mệt mỏi với công việc part-time, khi phải luôn nhìn thái độ của người khác để làm việc chỉ để mình không bị tổn thương, em trở về nhà trút bỏ hết quần áo chỉ bận mỗi đồ lót và nằm thẳng cẳng trên giường. Những lúc như thế, em lại được anh ôm nhẹ vào lòng và thì thầm: “Anh hiểu”. Có khi, anh chỉ im lặng nằm nghe em khóc để giữa những ngột ngạt ấy em lặng mình bình yên trong anh.

 

 

Rồi thời gian đi qua, anh đã chịu ảnh hưởng bởi giai đoạn khủng hoảng ở tuổi trung niên dù chưa lớn tuổi lắm. Anh tăng thêm mười ký, đầu thì hói dần ra sau.Từng là một ngôi sao bóng đá, sở hữu một body dẻo dai rắn chắc, giờ đây nơi anh thường lui tới không phải là sân cỏ quen thuộc mà là các bệnh viện. Phần em, khoảng thời gian mười năm chung sống cùng anh đã ít nhiều làm phai mờ nét xuân sắc ngày nào. Khi cần, em vẫn có thể tạo cho mình một vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng ngày thường, em không ngần ngại đi lại trong nhà với một chiếc quần lụng thụng của anh.

     Bạn bè thường nhận xét chúng ta là một cặp tình nhân hạnh phúc. Thế nhưng nếu có ai hỏi rằng làm thế nào để tình yêu được bền lâu, hay phải chăng tình yêu dài lâu là do những ràng buộc, những sở thích đồng điệu, sự quan tâm cảm thông, sự hấp lực thể xác? Em đành trả lời thành thật rằng em không biết. Điều em biết là chúng ta có niềm vui, niềm vui khi có nhau trong đời. Dẫu cho anh không còn xếp tặng em những cánh hạc với mong muốn em sẽ gặp nhiều may mắn như thuở mới yêu. Nhưng chúng ta lại có những buổi hẹn hò lãng mạn khi rửa chén bát bên nhau. Chúng ta cùng nhau lên giường: nghe nhạc, đọc sách, nói chuyện phiếm,…và không quên tắt hết những mối bận tâm khác trong đầu, chỉ để yêu nhau. Chúng ta hôn và ôm nhau…hoặc cứ lẳng lặng mà cảm nhận cảm giác có nhau ở bên cạnh. Thỉnh thoảng, anh lại nghịch ngợm cắn vào tai và cái cằm của em, thế là một cuộc chiến diễn ra với “vũ khí” là gối và thú nhồi bông. Và cứ thế mỗi ngày đến với bao nhiêu điều bất ngờ: những bất ngờ của cuộc sống thường nhật.

   Chúng ta không cần phải giống nhau về mọi thứ, nhưng chúng ta có thể hiểu và cảm thông cho nhau từ những việc nhỏ nhặt nhất. Đương nhiên chúng ta cũng thường phát cáu vì những tật xấu của nhau, nhưng xét cho cùng thì chúng chẳng gây hại gì, vì lẽ đó mà em sẵn sàng vừa nhặt áo quần bẩn của anh cho vào máy giặt cũng không quên càm ràm anh, hay anh cũng đã quá quen với cái tật “nói trước quên sau” khi thỉnh thoảng em nhốt hai đứa ngoài sân vì cái tội quên chìa khoá. Chúng ta sẵn sàng học hỏi lẫn nhau, cùng nhau trải qua những buồn vui, thăng trầm trong cuộc sống và trên hết, chúng ta luôn là điểm tựa tinh thần cho nhau. Khi anh tan ca, về đến nhà, với dáng vẻ mệt mỏi, em chỉ cần nhìn vào mắt của anh là có thể đọc được những suy tư và em biết mình nên làm điều gì đó. Em vẫn làm điều đó, vẫn chỉ phân giãi chúng thành những món ăn để làm dịu mát tâm trạng của anh. Cám ơn em - anh luôn nói với chiếc đĩa không còn một chút gì.

 

 

   Mười năm yêu nhau, vẫn chưa có một đám cưới giản dị nhưng em hạnh phúc khi nhận ra rằng mình đang được tận hưởng một tình yêu như câu nói rất hay của Robert Browning: “Hãy bên nhau mà trưởng thành!”. Em không biết phải nói gì nữa. Em đã từng sống không có ước mơ. Em luôn hành động để bù đắp những khuyết điểm của bản thân. Cuộc sống của em, chỉ có những cái đích cần phải chạm đến. Trong những vạch đích ấy, em tình cờ tìm thấy anh trong đời, em thật sự rất may mắn. Em cảm ơn anh đã luôn nỗ lực cố gắng để làm chữ duyên nên tròn đầy. Tuy nhiên, em sẽ không còn yêu anh nữa. Bởi chữ yêu ấy đã sinh ra chữ thương mất rồi. Em thương anh, thương cho cả bây giờ và những tháng năm về sau.

Nguồn năng lượng mà nguồn sáng tình yêu mang lại thật dạt dào. Khi đắm mình trong nguồn sáng của tình yêu, chúng ta có thể liên kết với nhiều nguồn năng lượng khác hiện hữu quanh mình. Những nguồn năng lượng ấy truyền cho chúng ta sức mạnh tinh thần và khát vọng sống, trở thành điểm tựa vô hình trong hành trình sống của chúng ta. Vì thế chẳng có lý do gì khiến ta không để tình yêu có cơ hội nảy nở trong trái tim mình. Hơn hết, tình yêu không cần lý do vốn nó là một cảm giác trọn vẹn và không có gì trên thế giới này không có đôi có cặp, luôn sẽ có một nửa đang chờ đợi mình. Còn gì nữa, yêu thôi sao phải sợ?

                                                                                                  

     Tác giả: Voi Con